Cách đây 46 năm, vào lúc 16 giờ ngày 24 tháng 7 năm 1968, tại ngã ba Đồng Lộc, 10 cô gái TNXP đã hi sinh ở tuổi đẹp nhất cuộc đời mình. Bài thơ kể về giây phút đơn vị đào tìm thi hài của các cô bị bom vùi lấp nhưng tìm mãi, tìm mãi mà vẫn thiếu một người: Cúc ơi!

(Liệt sĩ Hồ Thị Cúc)
CÚC ƠI!
Tiểu đội đã xếp một hàng ngang
Cúc ơi em ở đâu không về tập hợp?
Chín bạn đã quây quần đủ hết
Nhỏ - Xuân - Hà - Hường - Hợi - Rạng - Xuân - Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)
Bọn anh đã bới tìm vẹt cuốc
Đất sâu bao nhiêu bọn anh không cần biết
Chỉ sợ em đau nên nhát cuốc chùng
Cúc ơi! em ở đâu?
Đất nâu lạnh lắm
Da em xanh
Áo em thì mỏng!
Cúc ơi! em ở đâu?
Về với bọn anh tắm nước sông Ngàn Phố
Ăn quýt đỏ Sơn Bằng
Chăn trâu cắt cỏ
Bài toán lớp Năm em còn chưa nhớ
Gối còn thêu dở
Cơm chiều chưa ăn.
Ở đâu hỡi Cúc
Đồng đội tìm em
Đũa găm, cơm úp
Gọi em!
Gào em!
Khan cổ cả rồi
Cúc ơi!
YẾN THANH
đọc những dòng thơ mà thấy nghẹn ngào, trực muốn khóc, chiến tranh ác quá, biết bao đau thương, biết bao con người đã ngã xuống vì chiến tranh. Tại sao lại cứ phải đánh nhau, cùng là con người với nhau sao không thể chung sống hòa bình được?
Trả lờiXóaChiến tranh là một ác mộng đối với mọi người, là một điều kinh khủng mà không ai muốn xảy ra. Dù thắng hay thua trong 1 cuộc chiến tranh thì các bên cũng đều có tổn thất, có những sự hi sinh không đáng. Chúng ta nên sống hòa bình thì hơn và đừng chạy đua vũ trang nữa
Trả lờiXóa