Chiến tranh lùi đã mấy chục năm
Sao lũ gian thâm vẫn ngấm ngầm
Cắn bậy, chửi bậy không biết mỏi
Miệng lưỡi phun trào thứ quỷ ma.
Ngẫm nghĩ từ lúc mới sinh ra
Từ trẻ đến già đã ngâm nga
Nước Việt bốn nghìn năm trường trị
Kẻ thù kinh bạt thế nước ta.
Quá khứ trôi xa, Đảng chỉ ra
Năm châu thế giới bạn bè ta,
Khép lại quá khứ, nâng tầm vóc,
Nước nhà sống lại khí Đông A.
Thế nhưng rận chủ lại lu loa
Tự do, dân chủ Việt Nam ta
Luôn bị cấm đoán, không thoải mái
Để kiếm “Đô lờ” từ “Rận Xa”
Ngẫm nghĩ chết cười với “Rận ta”
Toàn lũ ba hoa, miệng ngậm “cờ”
Đầu óc ngu si hơn “óc chó”,
Tâm hồn mê muội chẳng đường ra.
Trăm nhà “zân chủ” họp gần xa
Kêu gọi Blogger mạng lưới ma
Cúi đầu làm tay sai cho quỷ
Vinh, Chênh, Uyên, Hạnh,..thật tài ba.
Khoác lác, ba hoa dựa HRW
Đạp đầu Mẫu, Phụ, vứt tình thân
Nâng tầm “Rận chủ” lên ngang “Thánh”
Cúng bái linh đình khắp gần xa.
Xếp hàng lũ rận với lũ ma
Hai thứ ngang hàng, phải lứa qua,
Đôi lứa xứng đôi đem kết lại
Chín tầng địa ngục thiên đường xa.
Tỉnh đi lũ “Rận chủ” quỷ ma
Nuốt lắm “Đô lờ” ngẹn chết cha
Buông lời bần tiện, nhân ti tiện
Hậu thế rủa nguyền rửa chẳng ra./.
Trần Ái Quốc
Thật hay, hình thức mới, rất phong phú, khác hẳn với cái lũ rận chủ, rận chiếc toàn cắn bậy, chửi bậy, chẳng viết nên cái gì ra hồn. Hoan hô tác giả, cố gắng phát huy nhiều hơn nữa.
Trả lờiXóaLũ dân chủ và kinh doanh dân chủ đâu, vào đây mà đọc đi, đúng là lũ bần tiện, bài thơ của tác giả rất hay, hình thức này rất mới mẻ, đề nghị tác giả có những đóng góp mạnh mẽ hơn.
Trả lờiXóaNâng tầm Rận chủ lên ngang thánh
Trả lờiXóaCúng bái linh đình khắp gần xa.
Hai câu thơ thể hiện hết sự bẩn thỉu và khốn nạn của lũ rận chủ và dâm chủ. Chúng vì tiền đến mức bán rẻ cả danh dự, bản thân mình, đến mức vứt cả bàn thờ tổ tiên xuống đất để xướng danh những tên cờ hó như Lê Quốc Quân, Đỗ Thị Minh Hạnh,..là thánh nữ, là đĩ đực,…
Đọc vui vãi linh hồn, tác giả được đấy
Trả lờiXóaNhững dòng chữ tuy mộc mạc nhưng lời lẽ thật đanh thép, nó làm tôi nhớ lại câu thơ của một tác giả rất nổi tiếng:
Trả lờiXóaNgay cả trong thơ đã có thép,
Nhà thơ cũng phải biết xung phong
Lũ rân chủ mà đọc những dòng này chắc phát điên lên mất thôi ông Trần Ái Quốc ạ